"Và cuộc đời chỉ là vài ba trang giấy
Vẽ nguệch ngoạc vài chiếc lá cây"
Bài Cô Đơn cứ lặp đi lặp lại một cách chậm rãi, sâu lắng . Một bài hát cứ muốn nghe mãi, nhưng rồi nó bỗng nhiên đứt quãng không để mình ngân nga theo hết. Lạ lùng.
Ngày hôm qua ngồi nói với "người ta": "Nếu niềm tin không còn, thì nhiệm vụ của chúng ta là sáng tạo ra niềm tin".
Những ngày hạnh phúc thì luôn là những ngày hạnh phúc, nếu nghĩ đến niềm vui thấy hài lòng hơn, thì đừng dừng tư tưởng đó lại. Ngày tuyết rơi trắng tinh vào sáng hôm sau tại Tengboche, thật là điều kì diệu của tạo hóa và nơi đây. Tuyết cũng giống như những gì tôi tưởng tượng là mình đã thấy và sờ nó từ ... kiếp trước. Không quá đỗi ngạc nhiên, không tràn trề thích thú. Nhưng cảm giác mà khoảng khắc ấy mang lại, cứ như ta hòa lẫn vào tán cây, con đường, phiến đá đầy tuyết. Lạnh tê tái mà cũng ấm áp lạ, tia nắng cứ len lỏi. Trắng tinh khôi hòa quyện vàng óng ánh. Ngày của vài ba trang giấy, vẽ nguệch ngoạc vài ba hạnh phúc .
01/5/2014, thứ năm
12h trưa giờ địa phương (VN là 1h36p pm), trời chuẩn bị cho một cơn mưa lắc rắc nhẹ qua, cứ như Sài Gòn thoáng nắng rồi thoáng mưa. Khác là nhiệt độ nơi này rất mát mẻ, tầm 13-15 độ C. Thị trấn nhỏ mang tên Jorsalle ở độ cao 2805m của dãy Himalaya. Hôm nay chúng tôi di chuyển từ Khumjung mến yêu về lại Phakding thân thuộc.
Tôi đi ngang nhà khách mang tên Buddha này mà buộc phải ngừng chân lôi máy ảnh ra "tác nghiệp", tôi thích ngôi nhà nhỏ có những khóm cây trước cửa, bên hông, ngoài hiên.
Home sweet home, hôm nay là đúng 1 tuần lễ tôi chụp bức ảnh này. Tôi đang ở mái ấm của mình rồi, sau 18 ngày lang thang nơi núi rừng. Nhà tôi cũng có vườn cây nhỏ phía sau, trước cổng, ngoài hiên. Đương nhiên là không phải như "nơi ấy", nhưng đó là công sức chăm chút của Ba Mẹ mỗi ngày.
Nhà là nơi để trở về sau tất cả những hành trình. Dù là đang ở đâu cũng nghĩ về nhà. Thật may mắn khi ta còn có nơi để đến và luôn có nơi để quay về.
01/5/2014, from Khumjung to Phakding
Dù có mạnh mẽ mấy thì không được chăm sóc và nâng niu, cũng tèo queo thế thôi!
Tôi đi ngang thị trấn nhỏ, tôi thích ngắm nhìn và "bắn tỉa" những gì bình dị nhất, nó thể hiện cuộc sống và sinh hoạt của người dân bản địa.
Họ rất tiết kiệm nhé, toàn dùng những hộp sơn như thế để tái sử dụng, tận dụng làm chậu trồng cây, trồng hoa. Tuy đơn giản nhưng lại có 1 "concpet" hẳn hoi, tôi thích điều đó. Nhà nào trước hiên hoặc bên hông, sau lưng, ngoài cửa sổ, cũng để nhiều xô sơn đủ màu, có khi chúng được sơn phết sặc sỡ, có khi không cần cũng đẹp sẵn. Ngộ ghê, thường thì thấy hoa cỏ đã là đẹp, nay thấy cây khô cũng hấp lực tôi lạ thường. Có gì đó nhẹ nhàng trôi, thời gian và thiên nhiên, con người chỉ biết ngừng lại, nhìn và nghĩ .
Người trong bức ảnh là Dil, một tourguide tận tụy, dễ thương, nhiệt tình và đặc biệt cũng khá điển trai (hehe), có phong cách (tôi quan tâm điều này vì tôi làm trong ngành thời trang mà!). Với chuyến trek dãy Himalaya - Everest Base Camp trong 16 ngày đêm, chúng tôi nhóm 6 người đã xem Dil không chỉ là 1 tourguide tốt nhất, mà còn là một người bạn thân thiện, hòa đồng và biết quan tâm đến mọi người. Vì tôi không giỏi tiếng Anh nên ít nói chuyện với Dil, tôi muốn hỏi Dil nhiều thứ lắm. Thi thoảng, Dil vẫn luôn nói chuyện hài hước mỗi khi tôi bắt chuyện. Luôn quan tâm hỏi tôi có sao không, có gì thì cứ nói nhé! Khi những bạn đồng hành của tôi bị vấn đề về sức khỏe, Dil đã tỏ rõ bản lĩnh là 1 tourguide chuyên nghiệp, không những có lời khuyên về sức khỏe, lấy thuốc mà Dil còn trấn an tinh thần. Tôi nhớ nhất đêm ở Phakding (ngày thứ II trek), Dil nói rằng chúng ta là một đội, dù thế nào cũng phải luôn hỗ trợ nhau, chờ đợi nhau. Điều quan trọng đây là 1 chuyến du lịch, các bạn hãy tận hưởng nó, đừng đặt nặng vấn đề nào nhiều quá. Dil luôn có những lời khuyên xen lẫn sự hài hước. Dil làm chúng tôi yên tâm về sự an toàn và quyết định của mình.
Ngày trở về Kathmandu từ Lukla, chúng tôi đã rất tiếc khi không thể đi cùng Dil 2 ngày còn lại, và cũng không gặp được anh trước khi bay khỏi Nepal. Anh ấy bị kẹt ở Lukla, trực thăng không chở được người thứ 7. Chúng tôi chỉ có thể chào Dil qua điện thoại, tôi không nói được gì nhiều ngoài việc chúc anh ấy may mắn, cẩn thận và sẽ nhớ Dil nhiều.
Cảm ơn Dil vì đã đồng hành cùng chúng tôi như một người bạn thân thiện hơn là 1 tourguide xuất sắc. Nếu có dịp quay lại Himalaya hoặc Nepal, nhất định tôi sẽ liên lạc với Dil, tại sao không cho một lựa chọn tốt nhất về 1 tourguide chuyên nghiệp nhất, thân thiện nhất và chu đáo nhất.
24/04/2014
Từ Namche Baazar (3440m) trek đến Tengboche (3870m), tối hôm đó chúng tôi đã nhìn thấy tuyết, cũng là lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến tuyết rơi.
Tôi đã trek qua nhiều thung lũng và đồi núi, có nhiều bờ vực từ nông chơi vơi đến sâu thăm thẳm. Tôi từng đứng rất cao trên lan can, sân thượng các tòa nhà của Thành phố, nhìn xuống dưới và nghĩ rằng nếu rơi thì sẽ làm sao? Đó chỉ đơn giản là cảm giác của sự-rơi.
Đứng trước thiên nhiên hùng vĩ, to lớn thế kia, tôi thấy mình chìm hẳn vào đó. Nếu rơi, thì như một cục đá lăn mà thôi. Tôi thích tận hưởng cảm giác đi sát rìa vực, chỉ là tôi vẫn thấy an toàn. Tại sao ư? Vì một niềm tin mong manh thôi.
Đôi khi muốn dừng lại thật lâu.
Đôi khi cứ muốn bước mãi.
Con người ai cũng cần bờ bến, ở xa xa kia cũng được.
Có thể không cần quay lưng lại nhìn những gì đã trải qua, nhưng phải có một niềm tin dù mong manh về những điều phía trước.
Tôi đã ở nơi ấy, và tôi vẫn cố giữ một niềm tin.
28/04/2014
Đó là một buổi sáng ở độ cao tầm 4900m, từ Lobuche chúng tôi di chuyển đến Gorashek. Đoàn đã có 2 người mắc bệnh độ cao và 4 người còn lại cũng trong tình trạng sức khỏe không ổn định tứ lung tung (đây là ngày trek thứ 8).
Lúc này, tôi cũng không nhớ anh Vu Bao Nguyen đứng chụp ở đâu, như thế nào. Nhưng nhìn hình tôi có thể nhớ mang máng, đang rất mệt mỏi và uể oải, có lẽ tay chân bắt đầu mất sức (triệu chứng của hạ đường huyết mà tôi không hề hay biết vì chưa bao giờ mắc phải trước đó, sau đến chiều 6-7h tái phát lần thứ 2 mới được "điều trị", haha). Tóm lại, nhìn cái tư thế của con nhỏ ngồi ủ rũ thì chắc cũng hiểu rồi ha!
Mỗi cuộc hành trình được gọi là "hành xác" như thế, ai cũng có những lúc thật chán chường, mệt mỏi và chỉ muốn ngơi nghỉ. Nhưng tuyệt nhiên chẳng mấy ai nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Có lẽ lúc này tôi đang nhớ về căn phòng thân thương ở nhà và bữa cơm gia đình, hehe, hoặc đang củng cố tinh thần để bước tiếp. Dù sao, tôi cảm thấy mình luôn enjoy tuy vất vả, gian nan, không thoải mái. Cảnh đẹp và thiên nhiên, con người nơi ấy hớp mất hồn tôi tự bao giờ.
Ngày hôm qua nhóm Everest Base Camp của chúng tôi có dịp họp mặt để chép hình và bàn lại chuyện đã qua. Ai cũng nhớ, cũng thích, cũng cười. Khi bạn trải qua một hành trình tương đối mệt và dài ngày cùng nhau, bạn sẽ hiểu cho nhau những giá trị mà tất cả đều đạt được. Rõ ràng không phải đích đến, mà là từng chặng trải qua cùng nhau, cảm nhận riêng biệt mỗi cá nhân trên từng khoảnh khắc bất kì trong suốt chuyến đi.
Tôi đã từng mất năng lượng hoàn toàn, nhưng không suy sụp tôi tin rằng có ánh dương trên cao kia vẫn soi rọi một con đường nào đó tôi phải nhìn ra và bước tiếp, bằng niềm tin và hi vọng, vẫn còn người chung quanh, vẫn còn niềm vui, vẫn còn sức khỏe, vẫn còn mọi sự cân bằng để tìm kiếm nhiều điều mới.
23042014
Không biết chia sẻ gì đây
Trước mặt tôi là một tháp biểu tượng "mắt Phật" của tôn giáo Nepal, Buddha Eyes (also known as Wisdom Eyes). Theo niềm tin, mắt Phật luôn dõi theo chúng ta, bảo vệ và giúp ta nhận ra đâu là chân lý.
Vậy mà tấm này tớ đang cúi đầu cặm cụi í, thật ra ko cúi ko đc vì đang di chuyển trên tường đá mừh, sẩy chân là... hehe...
Cảm ơn chị Hoang Lua taken this pic
Chia sẻ với chị câu của "Nữ hoàng truyền thông" Hoa Kỳ Opral Winfrey: "Tôi cảm thấy may mắn không gì hơn là sự chuẩn bị kỹ càng gặp được cơ hội". Câu này có nhiều ý nghĩa với riêng em và để cảm ơn chị lần nữa vì là người đã nghĩ đến rủ rê em với chuyến đi này, hehe...
Mắt Phật sẽ luôn bảo vệ chúng ta chị nhỉ!
Tác giả: Chu Chu
Biên tập: namnguyen
Nguồn: http://www.phuot.vn/
Giá rẻ quá!!!
Trả lờiXóahạt điều rang muối vietnuts